Diễn đàn CLB Kỹ năng mềm - Học viện Quân Y
Những lá thư viết về ngành Y - Sưu tầm I15824_untitled

Join the forum, it's quick and easy

Diễn đàn CLB Kỹ năng mềm - Học viện Quân Y
Những lá thư viết về ngành Y - Sưu tầm I15824_untitled
Diễn đàn CLB Kỹ năng mềm - Học viện Quân Y
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Đăng Nhập

Quên mật khẩu

Latest topics
» [HOT] Một số trò chơi tập thể hay
by kainoyam Sat May 02, 2015 11:36 pm

» KỸ NĂNG TEAMWORK
by kainoyam Sat May 02, 2015 11:12 pm

» Nhầm...có những thứ ko thể xin lỗi đc =))
by kainoyam Sat May 02, 2015 10:40 pm

» Giải trí nào =))
by anhsmile Tue Sep 20, 2011 10:04 pm

» Kỹ năng sống : Câu chuyện Pable & Bruno
by anhsmile Tue Sep 20, 2011 9:58 pm

» Nhầm...có những thứ ko thể xin lỗi đc =))
by vnsdark Thu Sep 01, 2011 8:33 pm

» Có những thứ ko thể giải thích nổi =))
by vnsdark Thu Sep 01, 2011 8:01 pm

» Ôi đúng là không đỡ nổi =))
by vnsdark Thu Sep 01, 2011 8:00 pm

» TUYỂN GIA SƯ SINH VIÊN HỌC VIỆN QUÂN Y
by giasu.quany Mon Jul 18, 2011 9:00 am

» NỘI DUNG CHƯƠNG TRÌNH " SẮC MÀU TUỔI THƠ"
by masamy Sun May 29, 2011 9:43 am

» Anh trang tri A10...
by Anh Xíu Thu May 26, 2011 7:44 am

» Ảnh A10 x5 (Sơn)
by Anh Xíu Sun May 22, 2011 10:48 am

» HÔM NAY CÓ GÌ HAY...
by vnsdark Tue May 17, 2011 2:55 pm

» 8 THOAI pa koan co pak
by anhsmile Wed May 11, 2011 9:29 pm

» anh cuoi cung dc chon di in de chu nhat lam a10 :)
by anhsmile Sat Apr 23, 2011 9:36 pm

» [HOT] album ảnh show đồng phục mới lễ hội Hoa anh đào...
by vnsdark Sat Apr 23, 2011 11:44 am

» Kỉ niệm 2 tháng khai trương tên miền ssc-hvqy.com
by anhsmile Fri Apr 15, 2011 8:22 pm

» BẢN KẾ HOẠCH HỌC TẬP.......
by vnsdark Fri Apr 15, 2011 2:38 am

» Banner & homepage (trang chủ) hoàn toàn mới mới - Anh em góp ý ^^
by Anh Xíu Wed Apr 13, 2011 8:46 pm

» BUOI CHIA SE KINH NGHIEM HOC TAP 9/4/11
by Anh Xíu Wed Apr 13, 2011 8:42 pm

Thống Kê
Hiện có 2 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 2 Khách viếng thăm

Không

[ View the whole list ]


Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 9 người, vào ngày Thu Aug 11, 2022 9:54 pm
Liên kết




Những lá thư viết về ngành Y - Sưu tầm

Go down

Những lá thư viết về ngành Y - Sưu tầm Empty Những lá thư viết về ngành Y - Sưu tầm

Bài gửi by Anh Xíu Mon Dec 06, 2010 11:04 am

Tình cờ đọc được những lá thư này, thực sự có những điều đúng như cảm nhận của mình! Mong rằng những gì nói tới trong những bức thư này sẽ như những thông điệp gửi đến cho các bạn "đồng nghiệp" tương lai...

---------- Post added at 12:44 PM ---------- Previous post was at 12:43 PM ----------

Ngày . . . tháng . . . năm . . .
Gửi nhóc !
Lúc tối nhóc có hỏi anh một câu : "Tại sao anh chọn ngành Y ?". Anh chỉ cười mà nói : "Vì anh thích". Nhìn cái vẻ mặt nhóc lúc đó, anh chắc nhóc chẳng thỏa mãn câu trả lời của anh đâu nhỉ. Bởi vậy nên bây giờ đã 12h khuya rồi mà anh vẫn còn ngồi đây viết thư trả lời cho nhóc đây nè. Nhưng nhóc đừng tưởng anh "tốt bụng đột xuất" nhá, chẳng qua là vì từ nãy giờ nằm trên giường anh không ngủ được, cứ suy nghĩ về câu hỏi của nhóc hoài nên mới ngồi dậy, bật đèn và đi kiếm cây viết đó nhóc ạ. Anh viết cho nhóc, nhưng cũng là viết cho anh, anh muốn thử một lần kiểm điểm lại mình xem sự lựa chọn của anh có đúng hay không.
Ba chữ "Vì anh thích" đối với nhóc nó chẳng chứa đựng thông tin gì nhiều, nhưng với anh thì nó mang nhiều ý nghĩa lắm, nhóc biết không. Những ý nghĩ cứ dồn dập trong đầu mà lúc đó anh chưa kịp sắp xếp cho gọn gàng đề nói cho nhóc hiểu. Bây giờ thì anh đang cố gắng làm điều đó đây.
Anh thích làm bác sĩ từ nhỏ, vì ba mẹ mình là bác sĩ. Không biết nhóc có giống anh không, chứ hồi còn nhỏ xíu lúc đi học tiểu học, tụi bạn hỏi anh ba mẹ làm nghề gì. Anh phổng mũi lên mà trả lời rằng :"Ba mẹ tao làm bác sĩ". Tụi nó ngạc nhiên hỏi lại : "Cả hai người đều làm bác sĩ hả ?", đến lúc này thì cái vẻ kiêu ngạo không thèm che dấu nó hiện rõ lên mặt anh từ trong ra ngoài : "Ừ, cả hai !". Tụi bạn nhìn anh mà xuýt xoa, thán phục. Dĩ nhiên, hồi đó chỉ là chuyện con nít khoe mẽ với nhau, nhưng cũng đủ cho nhóc hiểu anh tự hào về ba mẹ như thế nào rồi phải không ?
Rồi họ hàng, người thân, ai ai đến thăm cũng nói cái câu này : "Hai ông bà bác sĩ sinh ra thằng con sau này chắc cũng làm bác sĩ luôn". Câu nói đó vô tình in sâu vào đầu anh như một mệnh lệnh, một mục tiêu buộc anh phải hướng đến. Anh tự hào về ba mẹ, anh muốn được như ba mẹ, anh muốn ba mẹ tự hào về mình, anh muốn sau này các con anh cũng tự hào về anh như anh đã từng tự hào về ba mẹ tụi mình, anh muốn . . . , anh muốn . . ., anh muốn . . ., anh muốn nhiều thứ lắm, nhưng tóm lại : anh muốn làm bác sĩ.
Anh muốn làm bác sĩ vì anh đã . . . đọc truyện "bác sĩ quái dị". Chắc nhóc buồn cười lắm khi nghe câu này. Nhóc còn nhớ không, hồi xưa, anh em mình đã từng giành giật nhau chí choé để đọc BSQD. Anh không biết em nghĩ gì về những cuốn truyện đó. Nhưng anh còn nhớ rất rõ, ngày trước anh đã say mê thế nào khi theo dõi từng trang truyện. Tự nhiên anh có một giấc mơ hết sức lãng mạn và trẻ con là sau này anh sẽ được như bác sĩ quái dị : tài hoa, nhân ái, đôi tay biến ảo khôn lường. Anh muốn được cứu người trong cơn thập tử nhất sinh như ông ta. Anh cũng rất thích tính cách của ông ta : đôi lúc lấy rất nhiều tiền, đôi lúc chẳng lấy đồng nào, đôi lúc dùng tất cả tiền của mình kiếm được để làm chuyện hiệp nghĩa . . . người bác sĩ trong tâm tưởng anh phải là những người như vậy ! Trẻ con quá phải không nhóc ? Ừ, thì lúc đó anh là trẻ con mà. Sau này anh mới được biết, tác giả Tezuka trước khi là hoạ sĩ truyện tranh ông đã từng là tiến sỹ Y học. Đúng là khi bác sĩ viết truyện tranh cũng khác người bình thường, nhóc nhỉ ?
Anh muốn làm bác sĩ vì bác sĩ đã từng cứu sống mẹ tụi mình. Chắc nhóc không nhớ đâu, hay là chỉ nhớ mang máng (hồi đó nhóc còn nhỏ quá mà). Hồi đó, bố đi tu nghiệp nước ngoài, ở nhà chỉ còn 3 mẹ con. Có một đêm đang nằm ngủ anh giật mình tỉnh dậy bởi tiếng kêu cứu như chói vào tim gan của mẹ : thân người mẹ cứng đơ, không cử động được, thở gấp, mặt tái xanh . . . anh hốt hoảng mở cửa chạy khắp nơi kêu cứu. Cũng may có hàng xóm gọi xe cứu thương đưa mẹ đến bệnh viện. Nhóc không biết là đêm đó anh khóc nhiều đến như thế nào đâu. Anh cứ sợ mẹ sẽ ra đi vĩnh viễn, anh rất sợ một ngày nào đó sẽ không nhìn thấy mẹ trên đời này nữa. Nhóc cũng không biết anh mừng đến mức nào đâu khi đón mẹ tươi tỉnh từ bệnh viện về nhà. Dù có nghe những người lớn kể lại những hạch sách, nhũng nhiễu của các nhân viên, bác sĩ trong bệnh viện với mẹ và gia đình nhưng anh vẫn không thể phủ nhận một điều là chính họ chứ không ai khác đã cứu sống mẹ.
Nhóc còn nhớ cách đây 2 năm mẹ bị u ruột không ? Cũng may đó không phải là u ác và mẹ cũng đã trải qua ca phẫu thuật thành công. Hồi đó không khí gia đình mình thật là khủng khiếp. Nhóc thì lầm lỳ suốt ngày, ba thì chạy đôn chạy đáo hết chỗ này đến chỗ kia, rồi chăm sóc mẹ, rồi lo cho tụi mình, anh thì cũng sáng sáng chiều chiều đi học bình thường, cứ như không có gì xảy ra. Nhưng nhóc biết không, có những lúc ngồi một mình, đóng cửa phòng lại anh đã khóc, anh khóc nhiều lắm. Những giọt nước mắt đã chia tay với anh từ thuở xa xưa có vẻ như đã quay trở lại với anh. Anh thấy lòng mình yếu mềm hơn bao giờ hết. Và đó cũng là lần đầu tiên anh phải cầu cứu đến những thế lực siêu nhiên : anh cầu trời phật, ông bà phù hộ cho mẹ được tai qua nạn khỏi. Chắc chuyện này cũng gây shock với nhóc phải không ? Mà shock cũng phải thôi khi mà chứng kiến một người ghét cay ghét đăng mê tín dị doan, không tin trời phật thánh thần như anh mà phải làm như vậy.
Nhóc biết không, có những lúc ngồi bên giường bệnh của mẹ, nhìn mẹ ngủ mà anh thầm ước có một phép màu đưa anh về với ngày xưa, cái ngày mà mẹ không biết bệnh hoạn là gì, cái ngày mà mẹ hoàn toàn khoẻ mạnh, bởi anh hối hận nhiều lắm, anh hối hận vì những điều anh đã làm với mẹ, về những thái độ anh đối xử với mẹ trong những lúc vô tình.
Rồi cuối cùng, cái phép màu đó cũng đến : sau ca mổ, mẹ hồi phục từ từ, đến một năm sau thì mẹ hoàn toàn khoẻ mạnh. Còn bây giờ thì em thấy đó : thậm chí mẹ còn khoẻ hơn xưa nhờ thể dục thể thao, nhờ lối sống điều độ.Trong truyện cổ tích, phép màu thường được mang đến cho các nhân vật bất hạnh bởi những bà tiên, ông bụt. Vậy thì người bác sĩ thực hiện ca mổ hôm ấy đối với anh có khác gì ông bụt ? Đọc đến đây chắc nhóc sẽ cười vì cho rằng anh thần thánh hoá vấn đề. Ừ, anh công nhận điều đó, bởi anh vốn là kẻ sống theo chủ nghĩa lạc quan và lãng mạn mà. Những việc làm đời thường của các bác sĩ ấy như thế nào anh không quan tâm, họ nghĩ gì khi thực hiện thành công ca mổ của mẹ anh không quan tâm, mục đích của họ là gì khi quyết định thực hiện ca mổ đó anh cũng không quan tâm. Điều anh quan tâm duy nhất là chính họ chứ không ai khác đã cứu sống mẹ.
Những kẻ lãng mạn đến mức ngây thơ như anh chắc khó sống trên đời này lắm nhóc nhỉ. Nhưng anh nghĩ những kẻ như anh cũng rất cần để dung hòa cho cuộc đời đầy bon chen, tính toán này lắm chứ.
Anh thích làm bác sĩ vì anh đã nghe và thấy những gì ba mẹ làm. Anh nhớ lắm những tâm tư, những tình cảm, những suy nghĩ của ba mẹ với nghề, với bệnh nhân và với đồng nghiệp được trao đổi trong những bữa ăn gia đình. Anh nhớ lắm những đêm ba thức khuya lắc khuya lơ ngồi đọc đọc viết viết trên những cuốn sách dày cộm mà anh không hiểu lấy một chữ. Anh nhớ những cú điện thoại lúc 11, 12 giờ đêm cũng đủ buộc ba đang ngủ phải vội vàng lấy xe chạy đến bệnh viện. Anh cũng nhớ những tiếng gọi cửa hớt hải của bệnh nhân những khi trưa trờ trưa trật hay lúc khuya lắc khuya lơ.
Anh còn nhớ những lời cám ơn chân thành của bệnh nhân với ba mẹ khi khỏi bệnh. Có người ở đâu tận Nha Trang, Phan Thiết cũng lặn lội đến tận nhà chỉ để đưa cho bác sĩ một xấp vải, vài con khô mực để cám ơn sau khi ba đã chữa khỏi bệnh cho họ. Có bệnh nhân được ba chữa khỏi bệnh từ đời nào không nhớ nữa, vậy mà cứ đến tết là nhớ khệ nệ đem quà đến biếu bác sĩ. Những món quà đó có đáng giá là bao nếu quy thành tiền ? Nhưng nó tượng trưng cho những thứ mà tiền bạc không thể mua được.
Những niềm hạnh phúc, những nỗi nhọc nhằn đó, chỉ có một mình bác sĩ mới có và mới cảm nhận được mà thôi.
Anh đến với ngành Y với một tâm trạng háo hức, một tâm hồn lãng mạn như vậy đó.
Vậy là anh đã trả lời xong câu hỏi của nhóc rồi nhé. Nhưng bây giờ anh chợt nhớ ra là có lần nhóc hỏi anh là "nhóc có nên chọn nghề Y không ?". Hồi đó anh nói với nhóc rằng :" Ôi, còn lâu mà, cứ lo học trước đi đã". Bây giờ nhóc cũng đã lên lớp 11, sang năm là 12 rồi. Nhóc sắp phải chọn lựa một con đường để đi giống như anh ngày trước rồi. Anh thiết nghĩ bây giờ cũng không phải là quá sớm khi trả lời câu hỏi này của nhóc.
Có thể là nhóc suy nghĩ rằng nhà mình đã có ba người theo ngành Y, vậy thì đương nhiên nhóc cũng phải theo Y để cho cả gia đình đều trở thành bác sĩ. Nhưng với tư cách là một người đi trước, anh thành thật khuyên nhóc là : nhóc nên suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định. Vì làm bác sĩ không sung sướng như cái vẻ hào nhoáng bên ngoài của nó đâu. Hồi năm ngoái, lúc đi thực tập lâm sàng, có một bác sĩ đã nói với anh rằng : "Làm cái ngành này giống như một tảng băng trôi vậy đó, những cái sung sướng, hào nhoáng là cái phần nổi lên mặt nước rất nhỏ bé của tảng băng, còn bao nhiêu cực khổ đắng cay gian nan nó lại nằm ở phía dưới mặt nước". Anh chỉ mới là sinh viên năm 3 thôi, nhưng càng ngẫm anh càng thấy đúng, thấy thấm thía câu nói đó. Hồi đầu năm nay, anh cũng nghe một bác sĩ nói thế này : "Làm bác sĩ phải có một niềm đam mê, bởi nếu không đam mê thì sẽ thật là chán ngán và khủng khiếp nếu mình phải đối diện với nó suốt ba mươi mấy năm trong cuộc đời, nếu không có đam mê thì tốt nhất là nên chuyển ngành đi"
Ừ, phải thật đam mê mới có thể thức trắng đêm đứng trực trong phòng mổ, hết ca này lại đến ca khác rồi sáng hôm sau lại tiếp tục phải làm việc bình thường mà không được nghỉ. Phải thật đam mê mới đọc hết được những cuốn sách dày cộm như cuốn từ điển, chi chít chữ là chữ. Phải thật đam mê mới cắm dùi được trong bệnh viện lâu như thế, có những ngày thời gian trong BV còn nhiều hơn ở nhà. Phải thật đam mê mới mày mò ngồi dịch những cuốn sách nước ngoài dày cộm từng chữ từng chữ một. Phải thật đam mê mới chịu được cái mùi hôi hám để nghiên cứu săm soi các sản phẩm bài tiết của bệnh nhân. Phải thật đam mê mới từ bỏ được những thú vui bình thường : phim ảnh, sách báo, cafe mà đâm đầu vào bệnh viện đối diện với những con người đang đau đớn, nhăn nhó, khổ sở.
Rồi sau này trở thành bác sĩ, nhóc nghĩ là có thể nằm dài mà hưởng thụ được rồi ư ? Lầm to rồi nhóc ơi, nhóc còn phải học dài dài, nhóc còn phải gồng mình mà học, nghiên cứu, làm việc cho đến ba mươi mấy tuổi thì mới tương đối gầy đựng được một cuộc sống ổn định cho mình và gia đình. Đâu phải tự nhiên mà cho đến ba mươi sáu tuổi ba mới lấy mẹ rồi sinh ra anh ?
Đến ba mươi mấy tuổi nhóc có thể hưởng thụ rồi ư ? Cũng chưa chắc đâu nhóc ạ, nhóc sẽ còn phải học dài dài, học cho đến bạc đầu vẫn còn phải học, vì kiến thức y khoa là vô tận mà nhất là trong cái đà phát triển như vũ bão của khoa học kỹ thuật ngày nay. Nếu không học nữa thì cũng được thôi, nhưng dần dần nhóc sẽ trở thành một bác sĩ lạc hậu, yếu tay nghề. Nhóc không biết đâu, có những đêm lúc nhóc đã ngủ say rồi ấy, anh bắt gặp ba vẫn tiếp tục ngồi đọc sách.
Rồi khi ra đời, nhóc sẽ phải chịu rất nhiều búa rìu dư luận. Nhóc phải tập cho mình một tâm hồn thật bình tĩnh, thật bao dung khi phải nghe không biết bao nhiêu người chửi mắng lên đầu lên cổ mình. Bọn họ có thể là bệnh nhân, rồi thân nhân người bệnh nếu nhóc cứu người khác trước mà chưa cứu họ. Bọn họ có thể là những người vừa mất cha mất mẹ (mà điều đó không phải là lỗi của nhóc) hăm dọa xử nhóc theo kiểu giang hồ. Bọn họ cũng có thể là cánh nhà báo chỉ chực chờ moi tin giật gân nói xấu bác sĩ, đề cao Y ĐỨC mà không chịu nhìn lại xem hàng tháng bác sĩ nhận được bao nhiêu tiền từ cái gọi là Y ĐỨC của bọn họ.
Cũng cần nhắc cho nhóc nhớ một chuyện nữa, đó là tai nạn nghề nghiệp : chuyện bác sĩ của WHO, rồi điều dưỡng VN bị nhiễm SARS qua đời chắc là nhóc cũng biết chứ.
Còn nhiều, nhiều chuyện nữa mà anh chưa kể hết cho nhóc nghe được, mà cũng còn nhiều chuyện anh chưa biết hết đâu. Anh chỉ mới đi những bước đầu tiên thôi mà. Nhưng như vậy chắc cũng giúp ích được cho nhóc ít nhiều rồi nhỉ.
Bởi vậy, anh khuyên nhóc : hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định. Có thể ba mẹ sẽ buồn nếu biết nhóc chọn con đường khác, nhưng anh tin rồi ba mẹ sẽ hiểu thôi mà.
Đối với bản thân anh hiện thời, có những lúc anh cảm thấy chán nản, đuối sức, mệt mỏi, mất phương hướng nhưng anh đang cố gắng biến niềm đam mê của mình thành động lực để vượt qua tất cả. Nhóc có hy vọng cho anh không ?
Thôi anh viết cũng dài rồi. Đêm đã khuya, anh dừng bút đây. Lá thư này anh sẽ để trong cặp nhóc. Sáng mai dậy đi học chắc là nhóc sẽ nhận được.
Anh của nhóc !
Ledminh

---------- Post added at 12:47 PM ---------- Previous post was at 12:44 PM ----------

Còn đây là 1 bài có phần hơi tiêu cực nhưng cũng là cảm nhận của không ít những sinh viên y chúng ta!
Ngày...tháng....năm...
Em thân yêu.
Mấy hôm nữa là đến kì thi đại học rồi, chắc giờ này em lo lắng lắm đúng ko? 12 năm đèn sách nay sẽ phải trải qua một kì thi đại học gay go để đạt được ước muốn của mình.
Mấy hôm trước em gửi thư cho anh có hỏi anh về suy nghĩ của anh về chuyện em chọn ngành Y để học. Câu hỏi của em lại làm anh nhớ đến ngày xưa, ngày anh cũng đang chuẩn bị thi như em.
Em ạ, anh sinh ra trong một gia đình làm về ngành Y, từ nhỏ anh lớn lên bên cạnh con dao cầu, những vị thuốc các loại, những bệnh nhân?.. Từ nhỏ anh đã được đọc các quyển sách như 1 vạn câu hỏi vì sao-Ytế. Anh học được từ bố mẹ anh đức tính nhân đạo của một người bác sĩ. Có những lúc ko hiểu sao anh sẵn sàng quay xe lại để cho người ăn xin vài trăm tiền lẻ mặc dù anh cũng chẳng có gì nhiều.
Anh lớn lên dần dần, qua những ngày bị sốt, bố mẹ anh đã phải chăm sóc anh như thế nào? Rồi anh đọc sách về các danh nhân ngành Y, anh mơ ước được trở thành như Koch, rồi anh đọc sách về Bác sĩ Đặng Văn Ngữ, anh mơ ước được trở thành một người bác sĩ chân chính như ông. Anh có đọc tập truyện tranh bác sĩ quái dị, anh vẫn nhớ tâm hồn người bác sĩ đó, dù lạnh lùng nhưng vẫn có những lương tri của một người bác sĩ chân chính.
Cuộc sống trôi rất nhanh, rồi cũng đến cái ngày đó, anh đã thi vào trường Y như mong muốn của bố mẹ anh, rồi anh đỗ. Bước vào cổng trường của những khát vọng, lòng anh vui sướng lắm chứ. Nhưng em ơi, cũng là lúc đó, mọi giấc mơ của anh đã bắt đầu vỡ nát. Đối diện với thực tại quá đau lòng, em ơi.
Trên giảng đường anh đã ko được gặp những vị bác sĩ hiền từ như trong giấc mơ của anh, những khuôn mặt lạnh lùng chỉ biết giảng cho đúng chương trình là được. Đôi lúc anh cảm tưởng như anh đang học một cái gì đó ko phải là y học, anh thèm khát được nghe họ tâm sự về những điều gì họ đã trải qua trong đời bác sĩ, nhưng em ơi ko và hoàn toàn ko.
Nhưng đó chưa phải là tất cả, anh còn nhớ gương mặt lạnh lùng của chủ nhiệm khối khi tiếp anh. Khuôn mặt lúc nào cũng cảm giác như là ko có anh ở đó. Em biết ko khuôn mặt đó ko bao giờ có thể nào nhẹ nhàng với mọi sinh viên một lần, khuôn mặt đó luôn gắt gỏng và làm khó sinh viên.
Càng ngày anh càng mất niềm tin ở nơi anh học em ạ. Cuộc sống của anh trở nên bế tắc, để rồi một hôm anh đã phải tự quyết định điều cuối cùng, anh sẽ rời khỏi trường Y.
Liệu có phải là quá đáng ko em, có phải là chỉ vì một vài người nhỏ nhen mà mình rời trường Y ko. Trong trường anh vẫn có những người bạn tốt mà. Anh vẫn còn nhớ gương mặt một người thầy, người anh của anh nhìn anh rất lâu khi anh bảo rằng anh muốn ra đi. Anh ấy muốn anh quay lại. Những lúc đó anh tự nhủ thầm liệu có cái gì có thể níu kéo anh lại ko? Ko em ạ. Tất cả đã chấm hết rồi, anh ko thể nào ở lại dù thêm một ngày nào nữa.
Em có thể hỏi anh, liệu em có nên tiếp tục ko thi ko? Em ơi, điều này vẫn còn phụ thuộc vào tình yêu của em với nó nữa. Liệu em có thể chịu đựng nổi những khuôn mặt lạnh lùng thế ko? Liệu em có thể chịu đựng nổi cách quản lý thế ko? Anh vẫn yêu ngành Y, bố mẹ anh vẫn mong muốn anh quay trở lại. Anh hiểu bố mẹ anh và anh yêu bố mẹ anh, nhưng anh ko thể quay lại được, còn em thì có thể em làm được điều đó.
Anh hiểu tình yêu của em dành cho tấm áo choàng, anh ko muốn làm nhụt chí em. Nếu tình yêu em vẫn mãnh liệt thì hãy tiếp tục vươn mình lên đối phó với khó khăn đi em. Anh tin rằng một lúc nào đó với tình yêu và sức sống mãnh liệt em sẽ đến được những chân trời đang rộng mở. Ngành y vẫn thế, nhưng anh tin rằng, rồi đến một lúc nào đó, em sẽ tìm ra được đằng sau những gương mặt lạnh lùng đó một tâm hồn lớn rộng mở.
Trường Lưu Thuỷ

---------- Post added at 12:52 PM ---------- Previous post was at 12:47 PM ----------

Trích đoạn từ 1 bài viết:
"Có một điều thiêng liêng mà không một nghề nào có thể so sánh với nghề thầy thuốc, đó là một bàn tay đưa ra đúng lúc. Hơn một tình thương của cha mẹ, hơn bè bạn thân nhất, hơn cả những tấm lòng đau xót muốn chia sẻ nhưng đành bất lực đứng bên nỗi đau. Bạn có mấy lời thề khi bước vào nghề cứu người? Một bác sĩ có quyền nghèo khó, có thể thất vọng với đời sống nhưng không bao giờ có quyền đến muộn."
Anh Xíu
Anh Xíu
Kĩ sư trưởng
Kĩ sư trưởng

Họ tên : Đỗ Tiến Sơn
Nam Số bài viết : 139
SSC Coin 206
Birthday 08/09/1992
Join date : 05/12/2010
Xuân xanh : 31
Đến từ Hà Nội

http://ssc-hvqy.com

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết